Ma plume est ma seule arme,
L’encre cache mes larmes,
Et mes vers mes sanglots.
Froide lune là-haut,
Lovée dans ton nuage,
Descends donc et partage
Mon triste sort de sot.
Ou mieux, s’il te plaît,
À quel lointain rivage
Pourrais-tu m’emporter
Et m’y laisser rêver ?
1. Extrait de Đông Phong, Poèmes inter mi-temps / Thơ thẩn thoảng, Ed. Publibook, mai 2007.
Tạm dịch :
Nhắn trăng
Gươm ta chỉ là ngòi bút sắt,
Mực đen xóa nhòa bao nước mắt,
Viết thơ thay nức nở đêm ngày.
Trăng ơi, trăng lạnh trời tây,
Sao trăng cứ lẩn mãi trên mây,
Xuống ngay giúp cho ta đỡ khổ,
Chia sẻ phận ngu ta ở đây.
Tốt hơn, nếu trăng chẳng thấy khó,
Có thể kéo ta bay theo gió
Ra biển khơi hoặc đậu bên bờ,
Rồi đặt ta đấy để ta mơ ?